Đã là vợ chồng của nhau mà anh nhẫn tâm làm vậy với tôi, anh nhẫn tâm đạp đổ cái gọi là hạnh phúc ấy. đã bao lần tôi khuyên nhủ anh không nên như vậy nữa, cặp bồ, phản bội cũng có ngày mất cả gia đình. Tôi là vợ anh chứ không phải là đấng siêu nhiên nào mà tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác.

Và anh hứa là sẽ từ bỏ tất cả, không cặp bồ nhăng nhít bên ngoài nữa. Thấy anh đã sửa đổi lòng tôi vui mừng khôn xiết. nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì tin hung đã đến. người con gái mà anh từ bỏ, lại không muốn từ bỏ anh, cô ta lấy bầu bì ra hâm doạ, và hiên ngang gọi điện cho tôi.
Tôi nói mà anh trối quanh co, anh thề thốt là không có,…Vậy thì làm cho ra lẽ chuyện này thôi. Tôi đã nhờ các anh trong văn phòng thám tử tư Sài Gòn Tphcm giúp đỡ. Và tôi đã tìm được cô gái ấy. giờ này ba mặt một lời anh khỏi chối tội nữa.

Đến giờ phút này anh mới thấy ân hận thật sự thì đã quá muộn rồi, người ta cũng đã có mang với anh, đó là giọt máu của anh chứ không phải chuyện đùa. Con nó thật không có tội, tôi dù căm phẫn hai người lắm, ghét người phản bội, ghét kẻ giựt chồng người khác…Nhưng nhìn cái bụng của cô, tôi thấy thương đứa bé ấy. Ai nhẫn tâm đem chuyện người lớn ảnh hưởng đến đứa con, cháu bé hãy còn quá nhỏ để hiểu chuyện bố mẹ đã làm nên. Con cần được sống.

Tôi cũng chẳng biết làm sao trong hoàn cảnh ấy, thương đứa bé, nhưng tôi không thể chấp nhận cuộc sống chung chồng. Anh không nỡ bỏ tôi, và cô ấy…Thôi tôi thật ngột ngạt.

Có lẽ ra đi là tốt nhất cho tôi lúc này. Tác hợp cho hai ngừoi nên duyên. Con chào đời không thiếu ba. Giờ này anh hối hận thì đã quá muộn rồi, đã bao lần em khuyên anh, em đã tha lỗi,…và lần này cũng vậy. sự chịu đựng của một con người là có giới hạn, em đã quá mệt mỏi rồi.
Anh đừng làm ai đau khổ nữa là em hạnh phúc lắm rồi. không cần bù đắp gì cho em đâu.